Hi vọng chút feel còn sót lại, đêm nay sẽ lên Vì không biết ngày mai thức dậy viết được thêm hay sẽ quên Ta ngồi thu lu trên ghế, như chu du trên thế Giới, tạm quên đi bộn bề kéo tới khi ngày mới Nới rộng màn đêm, ta dập tắt thuốc trong gạt tàn Đôi khi ta thấy như con thú non bị lạc đàn Ngoài kia là đời, đời là rừng, rậm bạt ngàn và Cô đơn sẽ biến mỗi chúng ta thành thú hoang Ngòi bút lang thang trên đường kẻ, phẩy nghỉ, chấm là dừng Ôi là ta, tự nói rằng ta, chỉ nghỉ cấm được ngừng Cố lên, và cố lên, ánh sáng đâu biết chừng Sẽ xuất hiện, ta sẽ đối diện, khi mưa gió vừa ngưng Vẫn trở về, bước lề mề, sau giờ tan ca Vẫn nhả khói, quên cả đói, thổi phù, tan ra Vẫn là tao, mãi cô độc, mãi gầy gò Đứng bên đời, nhìn xã hội, vẫn đang bày trò Đang ngổn ngang trên bàn, chỉ có giấy và mực Viết vòng rồi viết vo, đang phát ngấy và bực Nhìn lại hiện tại mọi thứ sao thấy mà cực Nhưng ta chỉ dừng lại nơi nào mà nơi đấy là vực Đối với tao thì, không có chúa, không có phật, không có thánh Allah Rap thực thụ nó chỉ có thật chứ không có kẻ ba hoa Không du đãng, khi ra đường, rồi về núp váy bà già Không bắt chước, theo bọn Tây, dân ta rap kiểu ta Tao vẫn sống, sáng đi làm tối về nhà Rồi tao viết, để trút bỏ mệt nhoài ra Danh tiếng là miếng bánh, trộn cùng thuốc an thần Đừng như con kiến, bu vào cắn miếng rồi an phận Sân khấu nào lớn hơn, sâu khấu của cuộc đời Mồ hôi và nước mắt là bài hát mà tao đang rất là thuộc lời Đây là cuộc chơi, giữa cơm áo và đam mê Tao cũng muốn được cả 2, dù như vậy thật là tham ghê Vì ước muốn được tự do, nên nhạc tao tìm sự giải thoát Mày rap để kiếm đồng tiền, nghe rồi quên, như nước giải khát Tao vẫn sống, sáng đi làm tối về nhà, nghêu ngao hát Đang ngổn ngang trên bàn, chỉ có giấy và mực Viết vòng rồi viết vo, đang phát ngấy và bực Nhìn lại hiện tại mọi thứ sao thấy mà cực Nhưng ta chỉ dừng lại nơi nào mà nơi đấy là vực Đang ngổn ngang trên bàn, chỉ có giấy và mực Viết vòng rồi viết vo, đang phát ngấy và bực Nhìn lại hiện tại mọi thứ sao thấy mà cực Nhưng ta chỉ dừng lại nơi nào mà nơi đấy là vực Và anh tìm thấy được niềm vui, từ trong bản nhạc buồn Tia nắng kia, đẹp nhất khi, hiện ra trong màn mưa tuôn Con đường về thênh thang bước đi trong chiều gió lộng Nếu em là chiếc lá, anh là hạt sương, liệu có đọng? Là gì trong em, khi anh lặng im và biến mất Anh chỉ muốn, giây phút cuối, không nặng nề, không tiếng nấc Chỉ đơn giản là khoảnh khắc, nở nụ cười nơi khóe môi Để sau hôm ấy, khoảng trời thu lại thành 1 ô cửa be bé thôi Beat còn, thơ hết, nhưng bỏ dở thì tiếc nuối Vài dòng cô đọng viết dành cho em trong ver cuối Anh không muốn mọi thứ sẽ kết thúc trong não nề Nhưng mọi thứ đã đổ vỡ ngay trước khi cơn bão về Anh sẽ im lặng và biến mất Để phút cuối, không nghẹn ngào, không một tiếng nấc Để trong tiềm thức em khi gọi tên, anh không phải là niềm đau Cũng không là điều hạnh phúc, để ta mơ ngày về, tìm nhau Tình cảm đã chìm sâu nhưng không như tàu Titanic Vì hai ta sợ nổi trôi, đến nơi nào, đâu ai biết Mình lỡ chuyến tàu gắn bó vì mâu thuẫn đã đến sai giờ Nên anh biết là ở bến cuối sẽ chẳng còn có ai chờ Anh xin lỗi vì anh thay đổi nhưng không làm gì hơn được Đường anh đi là đường có mưa, con đường trơn trượt Anh vẫn trơ một căn phòng nhỏ, một lối về trong đêm Anh thức trắng để không bị hẫng khi mai thức dậy không em